Mấy hôm nay loay hoay chuẩn bị lễ mừng thọ cho ba nên có lúc hắn hồi tưởng lại những ký ức về ba hắn. 86 tuổi vẫn khoẻ mạnh, vẫn đi lại khá thoải mái dù hơi lãng tai một chút cũng là niềm mơ ước của khá nhiều người hiện nay. Sức khoẻ của ba khiến hắn nhận ra một điều rằng con người càng sống vô tư, thoải mái đầu óc thì cáng ít bệnh tật hơn, và ba hắn là một người như thế.
Không phải như mẹ hắn luôn gần gủi
và yêu thương hắn bằng những lời nóí cử chỉ thì ba hắn hoàn toàn ngược lại. Ký ức
ngọt ngào nhất có lẽ là lúc lên 4 lên 5 gì đó hắn bị sốt và ba đã cõng hắn trên
lưng đi xuống bệnh viện. Quãng đường đó hắn thấy mình thật hạnh phúc, hơi ấm toả
ra từ lưng ba đã cho hắn cái cảm giác bình yên và hắn thấy được rằng ba hắn cũng
thương hắn dù không thể hiện điều đó qua hành động hay lời nói mỗi ngày. Từ miền
tây cả gia đình kéo nhau lên vùng đất Đakai đầy cảm xúc trên chiếc xe sặc mùi lông
vịt mà trước đó ba hắn đã đi trước vài tháng để phát rẫy và dựng một căn nhà bằng
tre với mái tranh xiêu vẹo. Cuộc sống nơi
đất mới cơ cực và thiếu thốn đủ điều nhưng với bản tính lãng tử của chàng lính
hải quân ngày xưa luôn được thể hiện qua nhưng cuộc đi săn, gác cu, rồi hoa lá
trồng quanh nhà. Công việc đồng áng, rẫy bái gần như là do mẹ quyết định và ba
thì chỉ cứ làm theo dù tâm không phục nhưng cũng ko dành lấy cái “uy quyền” đó.
Cuộc sống thiếu thốn đù điều làm cho con người ta bức bối và khó chịu, những trẫn
cãi vả triễn miên giữa ba và mẹ khiến hắn và anh em trong nhà càng thêm phần
“ghét” ba. Ba là một người thụ động trong suy nghĩ và ko dám nghĩ lớn nhưng bù
lại ba rất thích đi đến nhà bà con ở xa khi có dịp giỗ quẩy cưới xin gì đó dù
nhà không có tiền ăn thì vẫn phải đi mượn để dc đi. Càng lơn hơn hắn càng nhận
ra rằng điều mong muốn trong sâu thẳm của con người ba là mong được sự ghi nhận
từ bà con mình bởi do lúc nhỏ do một biến cố gia đình mà ba không mang đúng họ ông
nội nên lúc nào ba cũng muốn được sự ghi nhận của ba con dòng họ. Phải nói một điều
là ba sống rất vô tư, không tranh giành, không ác ý gì với ai, chỉ có hay giận
dỗi với mẹ với con cái vì những điều mình muốn không được ủng hộ mà mẹ hắn lúc
còn sống thường bảo “ba mày thì chỉ được cái từ thị”. Dù lúc nào ba và mẹ hắn
ngồi cạnh nhau thì cũng có chuyện để cãi nhau nhưng mẹ hắn đi đâu vài ngày là ba
lại gọi hỏi “chừng nào mẹ mày về”. Có lẽ lần duy nhất hắn thấy ba thể hiện tình
yêu với mẹ là lúc mẹ hắn trút hơi thở cuối cùng và ba đã bật khóc, hắn không nhớ
ba đã nói gì lúc đó nhưng hắn biết ba đã bât ra cảm xúc thật nhất của mình và
chính lúc đó hắn thấy mình cũng thương ba thật nhiều.
Có một điều hắn rất khâm phục là
trí nhớ của ba rất tốt. Đến tuổi này rồi mà những chuyện xa xưa ba vẫn nhớ như
in từ tên tuổi, địa danh nhưng vùng quê mà ba đã đi qua. Bạn bè hắn tới nhà ai
cũng thích vì tính tình ba rất thoải mái và hiếu khách. Ba sẽ dẫn mọi người đi
giới thiệu xung quanh vườn với những “công trình” do ba làm trong tầm nhìn và
suy nghĩ đơn giản của mình nhưng với ba đó là những gì đẹp và hay nhất. Ai mời
gì cũng cố gắng đi, thậm chí còn sợ người ta không mời nên ba phải điện nhắc
trước. Ngày xưa mỗi lần trước khi đi đâu là có trận cãi nhau giữa ba và mẹ vì
nhà thiều ko có tiền mà ba thì nhất định phải đi. Giờ thì hắn mong ba có thể đi
thật nhiều nên có cơ hội là hắn lại cùng ba đi thăm ba tham con tìm về nguồn cội
tổ tiên của mình.
Nhìn con cháu tề tựu đông đủ, ánh
mắt ba vui lắm, ba chỉ mong có thế, được ghi nhận, được chúc nghe những lời chúc
mừng từ con cháu và bà con lối xóm. Cuộc sống này chỉ là cõi tạm trong muốn kiếp
nhân sinh mà con người phải trãi qua nên được sống trọn một kiếp người dù trãi
qua hỉ nộ ái ố nhưng thế nào. Và điều hăn mong nhất là vẫn nhìn thấy ba khoẻ mạnh
dù có trở thành “trẻ con” một lần nữa trước khi đi đến một thế giới khác, một
thế giới mà hắn tin rằng ba hắn sẽ sống hạnh phúc hơn vì ba đã trãi qua một cuộc
đời an nhiên ở kiếp này.