Trang

18 thg 6, 2023

Ba

Mấy hôm nay loay hoay chuẩn bị lễ mừng thọ cho ba nên có lúc hắn hồi tưởng lại những ký ức về ba hắn. 86 tuổi vẫn khoẻ mạnh, vẫn đi lại khá thoải mái dù hơi lãng tai một chút cũng là niềm mơ ước của khá nhiều người hiện nay. Sức khoẻ của ba khiến hắn nhận ra một điều rằng con người càng sống vô tư, thoải mái đầu óc thì cáng ít bệnh tật hơn, và ba hắn là một người như thế.

Không phải như mẹ hắn luôn gần gủi và yêu thương hắn bằng những lời nóí cử chỉ thì ba hắn hoàn toàn ngược lại. Ký ức ngọt ngào nhất có lẽ là lúc lên 4 lên 5 gì đó hắn bị sốt và ba đã cõng hắn trên lưng đi xuống bệnh viện. Quãng đường đó hắn thấy mình thật hạnh phúc, hơi ấm toả ra từ lưng ba đã cho hắn cái cảm giác bình yên và hắn thấy được rằng ba hắn cũng thương hắn dù không thể hiện điều đó qua hành động hay lời nói mỗi ngày. Từ miền tây cả gia đình kéo nhau lên vùng đất Đakai đầy cảm xúc trên chiếc xe sặc mùi lông vịt mà trước đó ba hắn đã đi trước vài tháng để phát rẫy và dựng một căn nhà bằng tre với mái tranh xiêu vẹo.  Cuộc sống nơi đất mới cơ cực và thiếu thốn đủ điều nhưng với bản tính lãng tử của chàng lính hải quân ngày xưa luôn được thể hiện qua nhưng cuộc đi săn, gác cu, rồi hoa lá trồng quanh nhà. Công việc đồng áng, rẫy bái gần như là do mẹ quyết định và ba thì chỉ cứ làm theo dù tâm không phục nhưng cũng ko dành lấy cái “uy quyền” đó. Cuộc sống thiếu thốn đù điều làm cho con người ta bức bối và khó chịu, những trẫn cãi vả triễn miên giữa ba và mẹ khiến hắn và anh em trong nhà càng thêm phần “ghét” ba. Ba là một người thụ động trong suy nghĩ và ko dám nghĩ lớn nhưng bù lại ba rất thích đi đến nhà bà con ở xa khi có dịp giỗ quẩy cưới xin gì đó dù nhà không có tiền ăn thì vẫn phải đi mượn để dc đi. Càng lơn hơn hắn càng nhận ra rằng điều mong muốn trong sâu thẳm của con người ba là mong được sự ghi nhận từ bà con mình bởi do lúc nhỏ do một biến cố gia đình mà ba không mang đúng họ ông nội nên lúc nào ba cũng muốn được sự ghi nhận của ba con dòng họ. Phải nói một điều là ba sống rất vô tư, không tranh giành, không ác ý gì với ai, chỉ có hay giận dỗi với mẹ với con cái vì những điều mình muốn không được ủng hộ mà mẹ hắn lúc còn sống thường bảo “ba mày thì chỉ được cái từ thị”. Dù lúc nào ba và mẹ hắn ngồi cạnh nhau thì cũng có chuyện để cãi nhau nhưng mẹ hắn đi đâu vài ngày là ba lại gọi hỏi “chừng nào mẹ mày về”. Có lẽ lần duy nhất hắn thấy ba thể hiện tình yêu với mẹ là lúc mẹ hắn trút hơi thở cuối cùng và ba đã bật khóc, hắn không nhớ ba đã nói gì lúc đó nhưng hắn biết ba đã bât ra cảm xúc thật nhất của mình và chính lúc đó hắn thấy mình cũng thương ba thật nhiều.

Có một điều hắn rất khâm phục là trí nhớ của ba rất tốt. Đến tuổi này rồi mà những chuyện xa xưa ba vẫn nhớ như in từ tên tuổi, địa danh nhưng vùng quê mà ba đã đi qua. Bạn bè hắn tới nhà ai cũng thích vì tính tình ba rất thoải mái và hiếu khách. Ba sẽ dẫn mọi người đi giới thiệu xung quanh vườn với những “công trình” do ba làm trong tầm nhìn và suy nghĩ đơn giản của mình nhưng với ba đó là những gì đẹp và hay nhất. Ai mời gì cũng cố gắng đi, thậm chí còn sợ người ta không mời nên ba phải điện nhắc trước. Ngày xưa mỗi lần trước khi đi đâu là có trận cãi nhau giữa ba và mẹ vì nhà thiều ko có tiền mà ba thì nhất định phải đi. Giờ thì hắn mong ba có thể đi thật nhiều nên có cơ hội là hắn lại cùng ba đi thăm ba tham con tìm về nguồn cội tổ tiên của mình.

Nhìn con cháu tề tựu đông đủ, ánh mắt ba vui lắm, ba chỉ mong có thế, được ghi nhận, được chúc nghe những lời chúc mừng từ con cháu và bà con lối xóm. Cuộc sống này chỉ là cõi tạm trong muốn kiếp nhân sinh mà con người phải trãi qua nên được sống trọn một kiếp người dù trãi qua hỉ nộ ái ố nhưng thế nào. Và điều hăn mong nhất là vẫn nhìn thấy ba khoẻ mạnh dù có trở thành “trẻ con” một lần nữa trước khi đi đến một thế giới khác, một thế giới mà hắn tin rằng ba hắn sẽ sống hạnh phúc hơn vì ba đã trãi qua một cuộc đời an nhiên ở kiếp này.

5 thg 11, 2018

VỀ

Về nhà vắng mẹ buồn tênh
Giường xưa ghế cũ chênh vênh góc nhà.
Bữa cơm mắm muối dưa cà
Ngày xưa có mẹ vẫn là cao lương
Biết là một cõi vô thường
Sinh lão bệnh tử bình thường mà thôi
Cuộc đời rồi sẽ chia đôi
Âm dương cách biệt xa xôi nghìn trùng
Hương trầm thoang thoảng mông lung
Gửi thương gửi nhớ vào chung lời cầu
Mai đây dù có đi đâu
Con luôn nhớ mẹ thẳm sâu trong lòng

(Đakai 27/10/2018)

27 thg 8, 2018

CẠO GIÓ

Hồi mẹ còn sống, mỗi khi trái gió trở trời là người mẹ lại đau nhức. Mỗi lần vậy là hắn hay bị dựng dậy nữa đêm để cạo gió cho mẹ. Trong cơn ngáp ngủ hắn vẫn thường cằn nhằn và hổng hiểu tại sao việc trời chuyển mưa thì nó lại liên quan gì tới cơ thể của mẹ. Giờ hắn cũng vậy, cứ mỗi khi trời chuyển mưa là cái cổ hắn lại đau nhức, cứ mỗi khi trời chuyển mưa là hắn lại nhớ về những kỷ niệm với mẹ nhiều hơn.

20 thg 8, 2018

Mưa Đêm

Mưa này chắc đến nửa đêm.
Ta nằm trăn trở bên thềm nghe mưa
Hạt dài hạt ngắn lưa thưa
Gió lùa khe cửa đong đưa gợi tình.
Bỗng đâu ta thấy giật mình
Cô đơn ùa đến lặng thinh nơi này
Thèm hơi ấm một vòng tay
Thôi ta tìm tới men cay rượu nồng.
Muốn gào vào cõi hư không
Hỏi đời sao lại bất công với đời
Tìm em lạc bước chơi vơi
Mưa sầu giăng lối Biển Trời thấy đâu.
Thu về e ấp lá sầu
Đông thì chưa tới tìm đâu bây giờ
Hạ còn vương vấn nàng thơ
Xuân thôi xa lắm bên trời bao la
Tìm em trong khúc hoan ca
Bước chân phiêu lãng thoáng qua một lần
Mưa buồn chợt nhớ bâng khuâng
Thơ buồn vài chữ phong trần cho vui.
(Đêm SG 04.07.2017)

Đôi khi


Đôi khi ta như trẻ thơ
Ôm mặt ngồi khóc bơ bơ giữa đường.
Đôi khi chợt thấy nhớ thương
Bóng người xa vắng, đoạn trường đã đi
Đôi khi ta chợt dậy thì
Yêu em qua bước chân đi nhẹ nhàn
Bỗng nhiên tim đập rộn ràng
Quay về ký ức trót mang một đời
Đôi khi lạc bước chơi vơi
Tưởng mình đã chết cho đời bớt đau
Thế gian chỉ có một màu
Khăn tang, ngựa trắng, cỏ lau lạnh lùng
Đôi khi ta dại ta khùng
Yêu em mà chẳng thể chung lời thề !